Hãy cứ yêu đi, đừng sợ!!!!

March 09, 2015 0 Comments A+ a-

Tôi là một chàng thanh niên có thể nói luôn khát khao yêu thương. Tình yêu nó là động lực giúp tôi lớn lên, ý chí hơn, bản lĩnh hơn. Sẽ thật đẹp nếu tình yêu được ươm mầm từ xúc cảm chân thành của con tim, sự đồng điệu hiểu ý của tâm hồn, sự đam mê khao khát được yêu thương và từ mong muốn được cùng nhau chinh phục bến bình yên.

Nhưng!

Nếu bạn có một quá khứ buồn với vô vàn vết thương chưa liền sẹo, với niềm tin sứt mẻ bởi tình yêu, với những con người thuộc về dĩ vãng nhưng vẫn tồn tại khá sâu trong nỗi nhớ hiện tại và bạn cho rằng, mình không đủ can đảm để có thể mở lòng đón yêu thương.

Vậy thì bạn nhầm rồi, bởi vẫn có những yêu thương chân thành được nảy mầm từ mảnh đất mang tên “tổn thương”. Tôi cũng đã từng chia tay một mối tình kéo dài hơn 4 năm chắc có lẽ là do tôi, nhiều lúc muốn níu giữ lắm nhưng chẳng thể, chẳng thể làm gì hơn. Gần một tháng tôi liên tôi buồn, chán, tuyệt vọng...nhưng rồi tôi đã vượt qua và lại tiếp tục yêu thương.

Bạn à! Khi chia tay rồi, hãy biết học hai từ “chấp nhận” vì bạn chẳng có lựa chọn nào khác. 


Yếu đuối ư? Mong người ta sẽ thương hại mình mà quay lại ư? Nếu bạn có mảy may suy nghĩ như vậy thì bạn đang quên mất giá trị của bản thân mình rồi. Buồn thì khóc, tuyệt vọng, ok? Nhưng chỉ trong thời gian ngắn thôi nhé! Đứng dậy và làm lại từ đầu. Bạn nên nhớ bạn muốn mình là ai thì bạn sẽ là người như thế. Bạn muốn yếu đuối ư? Được thôi. Bạn cứ việc yếu đuối, vùi mình trong những tháng ngày đau khổ, hay khóc hết nước mắt đi. Rồi sao? Người ta đã không còn tình cảm thì sẽ chẳng còn mảy may bận tâm. Nếu người ta biết có khi người ta còn coi bạn như đang làm trò, hay giả điên giả khùng và ném cho bạn cái nhìn thương hại không hơn không kém. Tệ bạc hơn, sẽ có kẻ nhìn vào đó và tự đắc về bản thân có tài làm cho người khác si mê, "thất điên bát đảo."


Nếu bạn nói tình yêu là chỉ có tổn thương, tình yêu là lãng phí thời gian, tình yêu là một thứ khó nắm bắt nhưng lại dễ tuột mất. Bạn không muốn yêu, bạn sợ hãi và né tránh tình yêu, bạn không muốn chuốc lấy những vết thương khoác lên người.

Nhưng kỳ thực, ở đời này, ai cũng nên có một tình yêu. Hãy cứ yêu thương, hãy cứ dại khờ, dù đau khổ nhưng sẽ khắc cốt ghi tâm, dù dở dang nhưng trở thành câu chuyện cuộc đời thật ý nghĩa, dù có thể tan vỡ nhưng chí ít vẫn sẽ giữ lại quá khứ yêu thương, quá khứ ngọt ngào, quá khứ mà ta luôn trân trọng và phấn đấu vì nó.... dù khi trái tim nguội lạnh thì vẫn còn đó cảm giác hạnh phúc.

Không có tình yêu, thật sự khổ lắm! :) Tôi cảm thấy vậy :). Không phải là sự triền miên đi về lẻ bóng, mà là sự cô đơn bắt đầu men theo đó mà bám rễ trong lòng. Những phút tĩnh lặng nghe thấy tiếng trái tim mệt mỏi, đâu đây là tiếng tự an ủi nghĩ thôi cũng thấy xót xa. Người ta cô đơn vì người ta không tìm thấy chỗ bấu víu tâm trạng, cũng giống như một sáng mở mắt dậy chẳng tìm thấy động lực sống tiếp. Mọi thứ trách nhiệm đổ lên đầu bất giác khiến tinh thần mỏi mệt, chỉ mong nhận được một lời an ủi, động viên.

Đôi khi, một hình bóng xa lạ bước vào cuộc sống sẽ khiến chúng ta cảm thấy cảm xúc được nương tựa, chỉ cần được yêu thôi đã là hạnh phúc tròn đầy.
Những người trưởng thành, thường đến một lúc nào đó bỗng cảm thấy khao khát yêu thương. Cũng giống như người về già vẫn hay hoài niệm chuyện cũ, nhắc lại cuộc đời, thì chúng ta cần những rung động nhẹ nhàng để cuộc sống thêm ý nghĩa.
Ai cũng nên có một tình yêu 1

Đó là lý do, ai cũng nên có một tình yêu. Dẫu cho câu chuyện tình sẽ chẳng giống như cổ tích, sẽ ra đi và để lại những dấu tích khó xóa sạch. Nhưng, nên có một tình yêu, để cảm nhận cuộc sống này bằng con mắt của người biết yêu và được yêu. Khi ấy chúng ta mới có thể phát hiện, hóa ra có những thứ khác biệt quá nhiều so với thuở chúng ta còn đơn độc.

Một chút quan tâm, một chút ngọt ngào, một chút hy sinh, một chút bao dung, một chút chiều chuộng, một chút dỗi hờn, một chút mâu thuẫn, một chút cãi vã..bởi cãi nhau để thêm yêu, giận hờn để thêm nhớ mà... Nghe tưởng như vô giá trị, nhưng chính là thứ hạnh phúc giản đơn nhất trên đời.
Đừng tìm cách khước từ yêu thương, nếu như có thể. Bởi ai cũng cần có một tình yêu. Nếu ai đó yêu bạn, bạn hãy mở lòng, hãy trao cơ hội, hãy sống thật với cảm xúc của mình, để hạnh phúc, để trưởng thành, để tìm thấy con người thật của chính mình thông qua một hình bóng khác, để chia sẻ sự quan tâm đầy ý nghĩa, để dành lại một chút hoài niệm! Hãy mở toang cánh cửa bạn tự giam mình bấy lâu và bước ra thế giới rộng lớn ấy. Bạn sẽ thấy đó mới chính là thế giới của bạn mà bấy lâu nay bị lãng quên.

Một mối tình kết thúc, lỗi không bao giờ chỉ thuộc về một người. Đừng đổ lỗi hay bao biện, đừng né tránh hay rũ bỏ trách nhiệm mà hãy trung thực nhìn vào khuyết điểm của bản thân mình rồi sửa chữa. Một cái Tôi quá lớn, một tự ái quá cao, một ích kỷ ngự trị trong tính cách chỉ khiến cho yêu thương lỗi nhịp, tranh cãi trở nên gay gắt và khoảng cách ngày càng xa nhau mà thôi.
Không ai sinh ra đã là của nhau vì thế khác nhau là điều dễ hiểu vì thế, nếu đã yêu, hãy dung hòa bằng cách sửa đổi bản thân và hướng đối phương về những điều gần gũi để cả hai cùng chạm đến sự đồng cảm.

Nhớ lấy! Hãy yêu nha!

Đừng ngồi chờ vết thương liền sẹo, nỗi nhớ phai màu và niềm tin hàn gắn mới yêu. Đừng yêu cầu sự mãnh liệt hay hiểu ý ngay khi bắt đầu vì tình yêu đẹp sẽ là sợi dây kéo gần mọi khoảng cách.
Đất cằn cỗi giết tâm hồn yếu đuổi nhưng có thể làm bật lên những cây tình yêu đẹp với những con tim luôn khao khát yêu thương.

Đừng ôm mãi một cái bóng rồi nghĩ rằng "cuộc đời mình thế là hết, niềm tin đâu nữa mà yêu thương".Niềm tin là thứ có thể hồi sinh, trái tim là thứ có thể tự chữa lành mọi vết xước nên nhiệm vụ của yêu thương là bản thân ta hay yêu lấy chính mình.

Bước ra khỏi những bước tường u ám của nỗi buồn, đạp đổ mọi nguyên tắc của bản thân khi đối diện với chia ly, hãy mỉm cười và bước về phía trước, nắm lấy tay người khiến ta rung cảm, đừng hoang mang về cảm giác chia ly đã ám ảnh vì chỉ cần có yêu thương, niềm tin sẽ đưa ta cùng nhau bước qua mọi thách thức.