Để ta có thêm những kỷ niệm đẹp
Có những kỉ niệm đẹp, có những kỉ niệm buồn. Một mối quan hệ kết thúc buồn thì khi được hỏi về mối quan hệ đó họ thường im lặng, buồn, hoặc thậm chí thất vọng, đay nghiến, mà k quên đi rằng trước khi chia tay là hàng tá những kỉ niệm đẹp, nhưng giây phút thề non hẹn biển.
Bạn tôi thường nói chả có gì để kể vì toàn những kỉ niệm buồn. Có lẽ đẹp hay buồn chỉ là cảm giác thực tại của họ. Họ đã quá kì vọng vào đối phương sẽ làm gì đó cho mình mà quên mất rằng mình phải luôn cố gắng, lạc quan yêu đời để có thể cảm nhận được cái đẹp của cuộc sống.
Cùng là một bông hoa nhưng có lẽ bạn chỉ thấy nó thật bình thường như bao bông hoa khác, sớm nở tối tàn mà quên bẵng đi mùi hương tuyệt vời của nó, nó đã phải chật vật thế nào để vượt qua mùa đông gió rét, nó được vun trồng, chăm sóc, được tưới từng giọt nước, được khát khao khoe mình trước gió để có thể rạng ngời giữa cả rừng hoa hay trong ánh năng mặt trời. Nó thật đẹp vì nó gắn liền với tôi cả quá trình.
Rồi sẽ có một ngày nào đó, cuộc sống này khiến bạn bị tổn thương, tình yêu này khiến bạn vỡ tan niềm hi vọng nhưng đừng đóng vội cánh cửa trái tim mình bởi trời sinh yêu sinh ly, trời sinh phận sinh duyên và nếu đã sinh tan chắc chắn sẽ sinh hợp. Một tâm hồn đẹp luôn đi kèm với sự lạc quan yêu đời, và chất chứa cả hồn nhiên, chân thành chỉ để bạn biết, tin rằng thế giới vẫn đầy rẫy người tốt đẹp có thể bên bạn :).
Ngược lại, nếu bạn nghi ngờ, chán nản, mất niềm tin thì có lẽ những kỉ niệm sau này với bạn sẽ lại là những kỉ niệm buồn. Năm sau bạn sẽ kể với bạn bè, gia đình về những kỉ niệm buồn của năm ngoái, 10 năm sau bạn lại kể với con của bạn như vậy, thâm chí khi bạn già bạn cũng luôm ấm ức trong lòng vì những kỉ niệm buồn dai dẳng mãi bên mình....
Tôi rất nể phục những con người ngồi trà đạo, ngắm hoa, thư giãn câu cá, thong dong đi bộ, đọc sách, vịnh thơ, viết tranh thư pháp, thiền định.... bởi họ biết thổi hồn vào trong những cv ấy, họ đã đang cảm nhận cuộc sống thật sâu, thật chậm và phải chăng một tâm hồn đẹp cần lắm những giây phút bạn tĩnh lặng suy nghĩ, ngắm nhìn, cảm nhận.
Hãy yêu hoa, yêu cây, yêu trái để cảm nhận cái đẹp của thiên nhiên. Hãy yêu sách, yêu từng câu chữ, nét bút để biết rằng thế giới ngoài kia chỗ nào hợp với ta, đẹp với ta. Hãy yêu những ng xung quanh bạn bằng những nụ cười, lời chào, ánh mắt thân thiện, tươi vui mỗi ngày...hãy yêu, hãy tin để thấy cuộc sống ngày một đẹp hơn.
P/s. K liên quan lắm nhưng nếu ai đó có đọc nhật ký đặng thù trâm mới thấy cuốn nhật ký toàn là ngôn ngữ yêuthương . Năm thì mười họa mới có môt vài chữ có vẻ căm phẫn Mỹ, đương nhiên là do đau khổ mà ra. Người lạc quan, yêu đời là như thế, luôn luôn có tình yêu và dùng ngôn ngữ tình yêu, và tâm trí hướng về tình yêu, dù là đang xung trận một mất một còn. Họ không cóthời giờ để suy tư thù hận