Con người ta đang lãng quên đi quá nhiều

January 26, 2016 1 Comments A+ a-



Cứ mỗi lần nghe người thân, bạn bè kể về bệnh tật là lòng lại không khỏi nguôi ngoai
Hì hục kiếm xiền nhưng cuối cùng cũng chẳng đủ tiền để mua thuốc chữa bệnh. Ông tay chậm, mắt kém, bà nặng tai, đãng trí... họ hì hục lo con cháu nhưng về già thì con cháu thi thoảng hỏi thăm được một câu bà vẫn khỏe chứ ạ,? Ông vẫn ăn uống đầy đủ chứ ạ?

Khỏe ở đâu, đầy đủ ở đâu khi ng trăm thứ bệnh. Chả ai để ý là bà bị đủ thứ bệnh, lão hóa, vôi cột sống, điếc 1 tai, nặng một tai, mắt kém, chân tập tễnh...các cháu ai cũng giỏi, cũng hiền cũng chịu khó làm ăn nhưng chẳng ai một lần trích lương mua cho ông bà cái gì ra hồn, chưa một lần nấu cơm cho ông bà bữa ăn hoàn chỉnh, chưa một lần đưa ông bà đi sắm tết, thăm hỏi họ hàng...

Cuộc sống mỗi ngày chỉ là Ông chăm bà, bà chăm ông, 2 ng già tự chăm sóc lẫn nhau, thi thoảng hàng xóm kéo đến hỏi thăm, nhưng nào ai biết ngôi nhà đang thiếu vắng đi hơi ấm của con của cháu, đã mấy năm rồi mâm cơm không đầy đủ con cháu nội ngoại, đã quá lâu rồi chiếc giường cưới của ng con trai k ai nằm đến, đã quá lâu rồi tiếng cười nói ngây thơ của đứa cháu k còn vọng lại trong căn nhà ấy...


Trời trở lạnh, ông phát bệnh, bà ốm ai chăm sóc? Con cháu mua ít đường sữa, hoa quả rồi lên nc được răm 10 phút là mất hút. Rồi các cháu lại đắp chăn kêu ầm trên fb về cái thời tiết lạnh giá còn ông bà thì ngậm ngùi cô đơn trong bệnh viện, lạnh nhưng cháu vẫn muốn đi thật xa để ngắm tuyết, để vi vu cùng bạn bè để mặc nỗi lo về bệnh hen suyễn cho bố mẹ, ông bà.

Con người ta đang lãng quên đi quá nhiều....

1 comments:

Write comments