Cuốn sách lấy đi nhiều nước mắt của tôi nhất...

January 24, 2016 0 Comments A+ a-


Cuốn sách lấy đi nhiều nước mắt của tôi nhất...
Đọc một lần ebook, một lần bìa mềm rồi nhưng khi vào hiệu sách vẫn chọn mua cho mình cuốn bìa cứng làm kỉ niệm.
Tôi đã khóc vì những hạnh động của các em thiếu niên, từ vịnh sưa, lượm, quỳnh, vệ, bồng...và đặc biệt là của Mừng.
Mừng, Em đã trốn mẹ đi theo tiếng gọi của đất nước, chịu bao nhiêu cay đắng và em trong sạch, trong sạch đến hơi thở cuối cùng...
Tôi đã không ghìm nổi giọt nước mắt của mình khi Mừng bị nghi oan, vừa giận vừa thương em, chỉ vì em còn ngây thơ quá, em không có cặp mắt tinh đời như Bồng, để rồi em đã bị Kim điệu - một người đồng đội phản bội lừa một cách trắng trợn.
Mẹ em gồng gánh tiếp tế cho chiến khu bị bao vây, chỉ mong mỏi duy nhất là được gặp lại đứa con của mình, trong khi Mừng lại bị nghi oan là gián điệp. Cái chết đau đớn của người mẹ khiến Mừng đau đớn vô cùng, khi mẹ em nói nếu biết con lại Việt gian thì mẹ thà không gặp còn hơn. Mừng đã gào to tức tưởi: Con không phải Việt gian đâu mạ, nhưng mạ em đã chết mất rồi. Ngay cả khi trước lúc hy sinh, trên đài liên lạc sau khi thông báo về trận địa địch để ban chỉ huy nổ mìn, phút cuối cùng của cuộc đời, em vẫn cố nói một câu vào điện đàm, cấu cuối của đời mình: “Anh đừng nghi em là Việt gian nữa anh hí.” Đọc xong câu đó, không ai có thể kìm được mà không bật khóc. Đó là lời cầu xin khẩn thiết cuối cùng của người chiến sĩ thiếu niên vừa tròn 13 tuổi đời và khoảnh khắc ấy, tôi đã nghẹn lòng rất lâu...quá ám ảnh và đau thương
Cuốn sách ấy đã cho tôi một bài học thật bổ ích, cho tôi biết sống, biết nghĩ và biết hành động một cách sâu sắc hơn. Giữa bộn bề mệt mỏi của đi làm, mưu sinh thì được trở về tuổi thơ lại càng quý giá gấp bội. Dường như, đọc sách này khiến tâm hồn mình trong sáng hơn….
Rất nhiều lúc sợ đọc cuốn này về đêm nhưng Hà Nội lạnh quá, cả trong, cả ngoài nên tôi lại quyết định đọc lại những những trang cuối cùng vào lúc nửa đêm, để rồi sau đó ngủ vùi khi giọt nước mắt vẫn còn đọng trên má.