Showing posts with label Family. Show all posts
Showing posts with label Family. Show all posts

Con người ta đang lãng quên đi quá nhiều



Cứ mỗi lần nghe người thân, bạn bè kể về bệnh tật là lòng lại không khỏi nguôi ngoai
Hì hục kiếm xiền nhưng cuối cùng cũng chẳng đủ tiền để mua thuốc chữa bệnh. Ông tay chậm, mắt kém, bà nặng tai, đãng trí... họ hì hục lo con cháu nhưng về già thì con cháu thi thoảng hỏi thăm được một câu bà vẫn khỏe chứ ạ,? Ông vẫn ăn uống đầy đủ chứ ạ?

Khỏe ở đâu, đầy đủ ở đâu khi ng trăm thứ bệnh. Chả ai để ý là bà bị đủ thứ bệnh, lão hóa, vôi cột sống, điếc 1 tai, nặng một tai, mắt kém, chân tập tễnh...các cháu ai cũng giỏi, cũng hiền cũng chịu khó làm ăn nhưng chẳng ai một lần trích lương mua cho ông bà cái gì ra hồn, chưa một lần nấu cơm cho ông bà bữa ăn hoàn chỉnh, chưa một lần đưa ông bà đi sắm tết, thăm hỏi họ hàng...

Cuộc sống mỗi ngày chỉ là Ông chăm bà, bà chăm ông, 2 ng già tự chăm sóc lẫn nhau, thi thoảng hàng xóm kéo đến hỏi thăm, nhưng nào ai biết ngôi nhà đang thiếu vắng đi hơi ấm của con của cháu, đã mấy năm rồi mâm cơm không đầy đủ con cháu nội ngoại, đã quá lâu rồi chiếc giường cưới của ng con trai k ai nằm đến, đã quá lâu rồi tiếng cười nói ngây thơ của đứa cháu k còn vọng lại trong căn nhà ấy...


Trời trở lạnh, ông phát bệnh, bà ốm ai chăm sóc? Con cháu mua ít đường sữa, hoa quả rồi lên nc được răm 10 phút là mất hút. Rồi các cháu lại đắp chăn kêu ầm trên fb về cái thời tiết lạnh giá còn ông bà thì ngậm ngùi cô đơn trong bệnh viện, lạnh nhưng cháu vẫn muốn đi thật xa để ngắm tuyết, để vi vu cùng bạn bè để mặc nỗi lo về bệnh hen suyễn cho bố mẹ, ông bà.

Con người ta đang lãng quên đi quá nhiều....

Bát miến ngan nóng hổi cho mẹ


smile emoticon
Đợt này vì công việc nên tôi k thể về nhà thường xuyên được, nhưng tuần nào mẹ tôi cũng hỏi:" cuối tuần có về không con? Mẹ để dành cho mày con ngan, cuối tuần về mà thịt con nhé"
Quanh năm chân lầm tay bùn với đồng ruộng nhưng hầu như cứ có mon ngon là mẹ tôi lại dành cho tôi và em tôi, đi ăn cô cưới hỏi đâu đó cũng thường xí phần thịt ngon về cho 2 anh em. grin emoticon
Hôm vừa rồi về quê, mẹ tôi ốm frown emoticon có lẽ một phần do thay đổi thời tiết nhưng tôi biết phần nhiều là lo chuyện gia đình, làm việc quá sức, một mình, hơn 50t rồi mẹ tôi vẫn nhận cấy hơn 1 mẫu ruộng. Tôi đi ăn cưới đứa bạn vào bữa sáng nhưng mẹ tôi vẫn k quên nhắc tôi rằng: "mẹ mua ốc và để dành con ngan cho con đó, trưa con về sớm mà ăn nhé". Câu nói đó cứ văng vẳng tôi mãi, khiến tôi quyết định sáng mai tôi đi sớm chứ k đi chiều nay nữa.
Chiều tôi ngồi thịt con ngan, chưa thịt xong Mẹ tôi còn k quên dặn tôi:" con ngan to, nhà mình ăn k hết, con chặt 1 nửa cho chị gái nhé". Có lẽ cách sống tình cảm như vậy đã ảnh hưởng tới tôi rất nhiều, từ việc chia ngọt sẻ bùi, cho đi rồi nhận lại cho tới việc sống phải biết nhìn trước nhìn sau, ăn miếng cau, miếng trầu phải luôn cám ơn ông bà, bố mẹ. Cả chiều mẹ tôi ốm, nằm trong chăn, chả nói chả rằng, chẳng ăn được nên tôi nấu cho mẹ bát miến ngan nóng hổi grin emoticon. Có lẽ đó là điều duy nhất tôi có thể làm lúc đó. Đó có lẽ là bát miến ngan tôi thấy ý nghĩa nhất bởi tôi đãbỏ rất nhiều tâm tư, tình cảm vào đó. Nếu được chạy đi mua thuốc cho mẹ rôi cũng sẽ làm, nếu được xoa bóp cho mẹ tôi cũng sẽ làm, nếu được nấu nướng cho mẹ dù bất cứ món gì tôi cũng sẽ làm....
Bát miến ngan nóng hổi làm tôi nhớ lại mẹ tôi, mỗi khi tôi ốm đều là người chủ động mua thuốc cho tôi, nâu cháo nóng cho tôi, và thường xuyên sờ trán tôi xem đã sắp hết ốm chưa, ngay cả việc áo tui rách mẹ cũng khâu, chân tôi đau mẹ cũng đưa tui đi khám... tôi vẫn luôn thầm cám ơn bố mẹ đã cho con hình hài này, và những yêu thương đắp bù. Và hơn hết, cám ơn mẹ đã nhắc nhỏ con và dạy con SỐNG.

"Quan trọng và to đùng"


Hầu hết ai trong số chúng ta cũng đã từng mong mình được sống như những đứa trẻ con, vô lo, vô nghĩ. Chúng ngây thơ đến lạ kì, hồn nhiên vui đùa, nghịch ngợm thỏa thích và quan trọng muốn khóc nó khóc thật to, muốn cười nó cười cũng no nê sang khoái.
Tôi có 2 đứa cháu gái, đứa lớn 5t, đứa bé 2t, chúng nô thì đừng hỏi. Cười híp mắt lun. Chỉ cần bạn hòa nhịp với cuộc chơi của chúng, chơi cùng chúng, thì chúng quý bạn còn hơn cả bố mẹ pacman emoticon.
Thi thoảng tôi chụp ảnh tự sướng với cháu gái, nó hay cười híp mắt, phồng má, trợn mắt, lè lưỡi, bĩu môi, tru mỏ, đỏ mũi... rồi nó cũng đòi tôi phải làm như nó, k hiểu sao tôi k cười híp mắt như nó được, cũng chẳng phồng má, trợn mắt, có lẽ chỉ vì tôi hơn nó 20t chăng???
Cháu tôi hay hỏi tôi đủ các thể loại, những câu hỏi ngây ngô hồn nhiên, đơn giản nhưng nhiều khi tôi chẳng thể giải thích cho nó hiểu được. Nhiều khi ta quá tập trung vào cái mà người lớn cho là: "quan trọng và to đùng" rồi cứ ngỡ những cái đơn giản như câu hỏi của đứa trẻ con, chơi với trẻ con, làm sao để hiểu tâm lý của chúng, làm sao để kể chuyện cho chúng nghe....bla bla... không có đâu bạn ơi, bạn không thể biết cái mà bạn không biết, bạn k thể làm những cái đơn giản nếu bạn chỉ tập trung vào cái "quan trọng và to lớn" đó. Bạn sẽ k biết vì sao đứa trẻ con lại hỏi ngây ngô tới vậy, bạn k thể mang cái "quan trọng và to đùng" đó để kể cho chúng nghe, bố chúng cũng k thể hiểu chứ chưa nói gì chúng. Bạn chê chuyện cổ tích là vớ vẩn, nhưng bạn sẽ phải kể cho chúng nghe (nếu bạn là bố/mẹ), thêm vào đó, tâm trí con người k thể hiểu, k thể trở thành những gì họ mặc định ghét.
Tôi luôn tin rằng nếu bạn giải thích được cho đứa trẻ con hiểu, bạn cũng sẽ giải thích được những thứ "to đùng"ngoài kia.
Bởi bạn k thể lúc nào cũng mang miếng vá to chục cm để vá cái lỗ bục chỉ có 8cm. Tôi hay mường tượng về một gia đìn hạnh phúc, có tiếng cười của trẻ thơ, sự yêu thương của ông bà bố mẹ, sự đồng cảm, chia sẻ của vợ chồng. Với tôi, nó mới là cái :"to đùng" tôi cần xây dựng...
Tôi đọc sách thiếu nhi là vì vậy, tôi muốn mang vào cho cháu tôi, và cả con tôi sau này những một thế giới trẻ thơ theo đúng nghĩa, chẳng phải iPhone, iPad, cũng chả phải nhưbgx Clips, hay CD, TV gì cả, nó chỉ là những câu chuyện đủ hay, đủ ý nghĩa để tôi tương tác với nó thật nhiều. Có iPhone bạn chỉ việc cho con bạn ngồi và nghịch, chúng sẽ rất mê và bạn sẽ đi làm cái "to đùng" của bạn như than vãn với bạn bè, chém gió với đồng nghiệp, soạn công văn cho giám đốc, làm bảng lương cho nhân viên, hay đơn giản là đọc đôi ba bài báo trên mạng....smile emoticon
Tôi đọc triết học, lịch sử và tâm lý học là vì vậy. Nó giúp tôi hình thàn thật tốt tư duy phản biện, tư duy cốt lõi của vấn đề. Nó đã giúp tôi giải thích tại sao, tại sao, tại sao của những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống. "Tại sao bạn a hay cấu tay con? Tại sao mẹ con cứ bắt con uống thuốc, tại sao con cún nhà cậu lại quẫy đuôi? ".... cháu tôi cứ quấn lấy tôi và hỏi triền miên như vậy.
Nấu ăn, chắc nhiều ng chả thích, vì sao? Vì nó là cv của phụ nữ hay vì nó quá nhỏ bé, hay vì nó chẳng quan trọng, hay bạn nghĩ chỉ cần biết nấu vài món là ok rồi. Tôi khác bạn một tí, tôi lại thích nấu ăn. Chắc bởi tôi hay nghĩ việc mình nấu món ăn cho những đứa con của tôi, cho gia đình của tôi, cũng có thể tôi quá quan trọng nó. Tôi về quê lần nào cũng đều đi chợ nấu cơm cho gia đình, trước kia ở cty tôi cũng nấu cho rất nhiều anh em, hiện nay ở phòng trọ tôi cũng nhận nấu cơm cho anh em. Có lẽ bởi tôi nghĩ đó là việc cực kì quan trọng trong việc xây tổ ấm, có lẽ bởi tôi nghĩ muốn gia đình ho thì người con trai/người chồng/người bố phải biết nấu cho bố mẹ, vợ, các con những bữa ăn ngon, giúp cả gia đình thêm hiểu nhau, găn bó nhau hơn.
Mỗi con người mỗi giai đoạn đều cần phải hướng tới một mục tiêu chung, đủ to lớn, đủ vui, đủ hp để bạn phấn đấu, để bạn cô gắng, bỏ công, bỏ sức, học tập rèn luyện cả đời để đạt được. Nếu bạn đặt mục tiêu mua nhà, mua ô tô, hay đi du lịch khắp năm châu 4 bể, hay đơn giản là giàu có, thành công, đươc mọi người kính nể thì cũng ok. Miễn là bạn thấy nó "quan trọng và to đùng", đủ hp, đủ niềm tin cần theo đuổi cả đời.smile emoticon
Còn tôi là vậy!

Chuyện kể ông ngoại... :)



Mình xin kể vài câu chuyện trong cs mong các mọi người cùng suy nghĩ về cách ứng xử hiện nay của chúng ta.

Mình rất may là còn ông bà ngoại, và các bác bên họ nội, mỗi lần có dịp vêc quê là mình cũng hay dành thời gian lên thăm ông bà, và có thể chính ông bà, các bác đã dạy cho tôi những cách ứng xử trong cuộc sống. Quê mình, nhất là trong họ mình cái lễ nghi chào hỏi ăn nói thì phải nói là nghiêm túc cực kì luôn, ngồi vào mâm cơm mà k mời là kiểu gì cũng bị nói xối xả vào mặt. Mát mày mát mặt lắm. Hề hề

Có lần tôi được ông ngoại kể câu chuyện vui nhưng rất thâm thúy: "Hình như ngày nay trong trường học không còn dạy đủ các thanh: sắc, huyền, hỏi, ngã, nặng nữa mà chỉ còn dạy dấu nặng không", nghe ông nói tới đây mìn thật sự không hiểu lắm về câu chuyện ông muốn nói, ông tiếp "bọn trẻ con ngày nay sao nói chuyện nó dùng dấu nặng không à", đến lúc này tôi mới hiểu bài học mà ông thường dạy và nhắc nhở con cháu về cách ứng xử, giao tiếp với mọi người xung quanh.

Có lần đi chợ mua ít đồ ăn cho bữa trưa tôi chứng kiến tận mắt cảnh một phụ nữ ở chợ hét ra một tiếng "ê cua lại đây". Thằng bé bán cua phơn phởn chạy tới. Người phụ nữ nọ sùng sục bới lộn từ trên xuống dưới cái chậu cua, đảo như rang lạc xem con cua nào ngon thì gắp, con nào k lấy được thì ném tộp cái, có khi chết luôn con cua đó cũng nên. Thằng bé nhăn nhó méo mặt, mặt xị như bánh đa ngâm dấm nhưng cũng chỉ dám nhẹ nhàng "cô nhẹ tay giúp cháu, cua này còn tươi, cháu mới bắt sang nay, cô làm thế hỏng hết cua của cháu". Cô mua cua chỉ bĩu dài cái môi: "Cái mả mẹ mày, tao mất tiền ta phải được chọn chứ", nghe xong ớn ng luôn. Rồi tiếp tục chọn và đại loại sau đó bắt thằng bé xay cua ra, xin ít bỗng rượu, và rau thơm về nấu nữa, phải đợi toát mồ hôi, sôi nước mũi mới tới lượt mình. Nói chung là ở chợ búa rất nhiều các chuyên gia mua hàng có thói quen bố đời: Hất hàm, xỉa tiền, nghênh ngang đi đi lại lại, khinh người rất chuẩn mực! smile emoticon
Mình cũng gặp rất nhiều câu nói cộc lốc trong cs mà mình không tiện nói ra. Nhất là trong việc mua và bán, nói chuyện đt.... hiu hiu colonthree emoticon đặc biệt ra quán nét thì thôi rồi...

Thực ra mình cũng chẳng phải khéo mồm khéo miệng gì nhưng hầu như trong cách nói chuyện của mình đều rất tôn trọng người nói, cố gắng giữ phép lịch sự, nhường nhịn, khi xảy ra tranh cãi thì mình thường là ng im lặng bởi mình quan trọng mối quan hệ hơn là việc thắng thua.

Khi nói chuyện đt với tổng đài hoặc số lạ mình cũng thường dạ thưa đầy đủ, hề hề, nói chuyện với bố mẹ thì lúc nào cũng dạ vâng, con nghe, rồi kết thúc mình cũng hay nói bố mẹ nghỉ sớm đi nhé. Hoặc có nói chuyện với gấu với bạn mình cũng hay nói anh nghe nè, em nhớ anh nhiều không nhỉ....pacman emoticon và kết thúc luôn là câu em tắt máy trước đi, yêu em!!!!....

Mình rất tự hào vì còn ông ngoại, các bác để mỗi lần đi làm về mình lên nhà ông ngoại chơi và hỏi thăm sk của ông để ông còn chỉ dạy cho mình nhiều điều hay trong cuộc sống. Từ ngày đi làm mình đi làm mỗi lần lên ông chơi thì kiểu gì ông cũng căn dặn tôi "Con làm việc phải thật sự chăm chỉ "chí công vô tư", "ăn nói phải lịch sự" "phải biết thưa gửi đang hoàng"..., những câu này ông thường nói đi nói lại mỗi khi mình lên thăm ông nhưng mình nghe không bao giờ là thừa. Vì cuộc sống mưu sinh, xã hội giờ ồn ào lắm nhưng những bài học ông dạy vẫn còn nguyên giá trị!

Kỉ niệm về Bố của tôi


Nhiều năm rồi, bố mình dành giụm tiền cho mình mua xe. Mình cũng mong có một cái xe để chiếc xe cup cho bố đi lại cho tiện hơn và cũng để bố có nhiều thời gian về thăm gia đình hơn. Và năm nay đã được thỏa mãn mong ước. Năm nay về quê bố cầm một cục tiền trong tay mình và hỏi mình có muốn mua xe không? Mình hí hửng đi mua và bố đã đưa cho mình 1 cục tiền, một số tiền mà mình chưa bjo được cầm. Nhưng mua về rồi sao nữa. Papa không còn đồng nào tiêu tết cả. mứt đâu, rượu đâu? trên bàn thờ nhà mình năm nay chỉ là những trái quả đơn sơ nhưng thực sự mà nói, tết này mình đã giành thật nhiều, thật nhiều thời gian bên gia đình, bên bố bên mẹ, và đùa nghịch cùng em trai.... thật ấm áp, hạnh phúc....

Có thể nói, Bố là người ít nói, hiền lành hơn mama nhưng con biết từ khi con sinh ra đôi vai Bố cũng càng thêm gánh vác, đôi tay Bố càng thêm chai sạn, trán Bố ngày một nhiều nếp nhăn và giờ tóc Bố cũng thật nhiều sợi bạc, Bố làm nghê thợ mộc nên hàng ngày phải làm việc với bụi, ảnh hưởng tới sức khỏe nhiều quá bố ạ....Những hôm con thức khuya thì bố luyên là người nhắc con ngủ sớm, và tết này bố toàn dậy sớm để sắm tết, thịt gà cho con....


Bố à, con biết, Ngày Bố vui nhất có lẽ là ngày con cất tiếng khóc chào đời, ngày Bố mừng nhất có lẽ là ngày con nói với bố là con đỗ đại học. Bố không nói, không bảo gì nhưng cả con biết đêm đó bố sẽ không dễ dàng ngủ được, Bố vui và Bố cũng lo cho những ngày tháng sao cho con có ăn có mặc nơi chốn thị thành sánh bước cùng chúng bạn lớn khôn nên người..., ngay cả khi con học đại học bố ít khi gọi điện hỏi thăm con nhưng bố k cho mình đi làm thêm vì bố lo cho con, bố sợ con, ... Đúng không bố? ..., Tết này con cũng đã khoe với bố tấm bằng đại học, bố mừng, và ngắm nghía nó 1 thời gian lâu, mắt bố đã phải đeo kính để đọc chữ trên tấm bằng của mình, con biết bố vui nhưng con nhận ra bố đang lo cho những ngày tháng sắp tới của con, công việc, cuộc sống, của con sau này....


Đôi vai bố ngày ngày nặng gánh những lo toan, Thế mà gánh chúng con trên lưng bố lại tự hào vì đang gánh những yêu thương nhất cuộc đời mình..."Bố ơi, Nặng lắm phải không bố? UH, NẶNG LẮM VÌ BỐ ĐANG MANG CẢ YÊU THƯƠNG, TỰ HÀO VÀ HY VỌNG CỦA MÌNH TRÊN VAI MÀ!"


Con sẽ luôn cố gắng papa a!!!!!


http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/khuc-hat-cha-yeu-ly-hai.sFXjJr_mt6.html