Showing posts with label Review books. Show all posts
Showing posts with label Review books. Show all posts

----*** Viết cho tình yêu, cho động lực ***----



Có lẽ mình chưa từng đọc cuốn nào phù hợp với mình như cuốn NHÀ GIẢ KIM - PAULO COELHO bây giờ. Cuốn sách của khát khao, của niềm tin, của những thất bại, của những lo âu, và có cả triết lý tình yêu nữa....Những bí ẩn của cuộc sống là "ngã bảy lần và đứng dậy tám lần, đừng sợ thất bại bởi nó vẫn luôn xảy ra."

Dù cuộc nói chuyện giữa Santiago và Fatima tuy ngắn nhưng những câu nói đó đủ để đi với mình cả đời này....

“Nếu em là một phần của vận mệnh anh thì sẽ có một ngày anh trở về thôi.”

"Người ta yêu vì yêu, cần gì phải có lý do"

Rất nhiều người thường hay lầm tưởng rằng tình yêu là cái chuyện xơi mới tính, cỏn con chẳng đáng để theo đuổi, thậm chí còn là rào cản, làm chùn bước chân họ trên con đường phấn đấu và thực hiện những hoài bão. Thay vì đó, tại sao họ không biến tình yêu động lực để thực hiện ước mơ.

Mình tin một tình yêu đích thực chắc chắn sẽ là động lực rất lớn để ta hướng tới một gia đình hp, một cuộc sống đúng nghĩa và sự thành công về công viêc. Đúng là khi yêu thì tất cả lại càng trở nên có ý nghĩa hơn khi cả hai cùng nỗ lực cho mục tiêu của mình, cả 2 cùng tin, cùng hy vọng và chờ đợi ngày trở về. Không đòi hỏi sở hữu nhưng có mình tin có một sợi dây vô hình gắn kết bởi sự thấu hiểu, sự tin tưởng. Bởi lẽ, tình yêu không bao giờ ngăn cản ai theo đuổi con đường riêng của mình cả.

Fatima (dù rất buồn và cô khóc khi chia tay Santiago cô có nói "...nhưng em cũng là đàn bà chứ") đã động viên Santiago tiếp tục đi tìm kho báu của mình, còn cô hạnh phúc khi có một người đàn ông để nhớ nhung và chờ đợi. Người đàn ông đó đi và rồi sẽ trở về bên cô.

“Các đồi cát thay đổi theo gió nhưng sa mạc không bao giờ thay đổi. Em là một cô gái sa mạc và rất tự hào về điều này. Chồng em cần phải đi lại tự do như làn gió làm biến dạng những đồi cát. Và em cũng mong được thấy chồng em nhập vào những đám mây, trong những con thú và trong làn nước giếng”.

Những trích dẫn hay trong sách Nhà Giả Kim


Ảnh trong sách nhà giả kim

Bà lão giải mộng

Những việc tưởng chừng đơn giản trong cuộc sống thật ra lại là những việc hết sức phi thường, chỉ những bậc trí giả mới thấu hiểu nổi.

Vua xứ Salem

Vận mệnh chính là điều mà anh luôn muốn đạt được. Bất kể anh là ai, anh làm gì, khi anh thật tâm mong muốn điều gì, thì điều mong muốn ấy sẽ được hình thành trong cõi tâm linh vũ trụ. Đó sẽ là nhiệm vụ của anh trên Trái Đất.
Tâm linh vũ trụ được nuôi dưỡng bởi hạnh phúc con người, bởi cả sự bất hạnh, tị hiềm và ghen tuông nữa. Rồi khi anh quyết chí muốn điều gì thì thì toàn vũ trụ sẽ chung sức để anh đạt được điều ấy.
Đừng bao giờ quên rằng tất cả là một tổng thể. Cũng đừng quên ngôn ngữ của dấu hiệu. Nhất là đừng quên đi cho đến hết con đường mình tự chọn

Ông chủ cửa hàng pha lê

Ta sợ sau khi đạt được ước mơ rồi thì không còn gì thúc đẩy mình tiếp tục sống nữa. Cậu mơ có cừuvà được thấy Kim Tự Tháp. Cậu khác hẳn ta vì cậu muốn đạt được ước mơ. Còn ta chỉ muốn mơ về Mekka thôi. Sợ bị thất vọng não nề, nên ta chỉ chọn cách mơ thôi

Người đàn ông Anh

Mọi thứ ở trên đời đều là dấu hiệu cả. Trên đời không có gì là ngẫu nhiên đâu.
Khi ta tha thiết mong ước điều gì thì ta gần gũi với tâm linh vũ trụ hơn. Nó luôn luôn có tác dụng tích cực. Mọi thứ trên trái đất đều biến dịch không ngừng vì thế giới này sống động và có một tâm linh. Chúng ta là một bộ phận của tâm linh ấy và hiếm khi chúng ta ý thức được rằng nó có ảnh hưởng tích cực đến việc chúng ta làm.

Người phu lạc đà

Lúc cần ăn thì phải ăn, lúc cần đi thì phải đi.
Không ai phải lo trước về điều chưa xảy tới cả vì mỗi người đều có thể đạt được cái mình muốn và cái mình cần... Diễn biến của đời mình và của cả quả đất đều đã được một bàn tay Người (Đức thánh Allah) viết trước cả rồi thì không còn sợ nữa.
Fatima

“Nếu em là một phần của vận mệnh anh thì sẽ có một ngày anh trở về thôi.”
"Người ta yêu vì yêu, cần gì phải có lý do"
Nhà giả kim

“Con người vốn quá dễ bị lôi cuốn bằng hình ảnh và sách vở mà sao nhãng ngôn ngữ của thế giới”
“Khi người nào muốn điều gì thì cả vũ trụ sẽ chung sức lại để người ấy đạt được điều mơ ước.”
“Những thứ vào miệng con người không độc hại, xấu xa. Xấu xa, độc hại là những gì từ miệng họ tuôn ra”
“Đừng nghĩ tới những gì đã bỏ lại phía sau.”
“Hãy lắng nghe trái tim mình. Nó biết hết mọi điều vì nó từ Tâm linh vũ trụ mà ra và một ngày kia sẽ trở về đó. Trái tim cậu ở đâu thì kho báu cậu tìm cũng ở đó. Nếu cậu hiểu rõ trái tim mình thì sẽ không xảy ra điều gì bất trắc đâu, vì cậu biết rõ nó mơ ước gì và biết phải ứng xử như thế nào. Không ai trốn tránh được trái tim mình thành ra nên lắng nghe nó nói là hay hơn cả. Như thế cậu sẽ không bao giờ bị đánh bất ngờ.”
“Trước khi cậu đạt được ước mơ thì Tâm linh vũ trụ sẽ thử thách mọi điều cậu học được trên đường đi. Khi đạt được ước mơ chúng ta cũng đồng thời nắm vững những bài học đã lĩnh hội khi đi theo ước mơ. Đó chính là thời điểm mà đa số người ta bỏ cuộc, nói theo ngôn ngữ sa mạc là: ‘Chết khát đúng vào lúc cây chà là xuất hiện ở chân trời’. Mọi cuộc tìm tòi đều khởi đầu như câu ‘thánh nhân đãi kẻ khù khờ’ và kết thúc với sự thử thách gay go kẻ chiến thắng.”

Lắng nghe trái tim

“Người ta sợ theo đuổi những giấc mơ vĩ đại vì cảm thấy không xứng đáng được hưởng hoặc không thể nào đạt nổi.
“Hãy bảo nó rằng sợ phải đau khổ còn đau đớn hơn là chính sự đau khổ, và chưa từng có trái tim nào phải chịu đau khổ khi tìm cách thực hiện giấc mơ, vì mỗi phút giâytìm kiếm là một khoảnh khắc gặp gỡ Thượng Đế và vĩnh hằng. Song tiếc thay có rất ít người đi theo con đường tiền định, con đường dẫn đến vận mệnh của họ, dẫn đến hạnh phúc. Chỉ có một điều khiến không thể nào đạt được ước mơ – đó là sợ sẽ thất bại”
“Khi đứng ở ngưỡng cửa cái chết người ta thường cảm nhận sâu sắc hơn về cuộc sống.”
“Bất kể giàu hay nghèo, sang hay hèn, ai cũng có một vai trò chính trong lịch sử thế giới. Có điều phần nhiều người ta không biết đó thôi”
“Hãy ghi nhớ nơi mà cậu sẽ khóc. Đó cũng chính là nơi chon giấu kho báu của cậu.”

Cuốn sách lấy đi nhiều nước mắt của tôi nhất...


Cuốn sách lấy đi nhiều nước mắt của tôi nhất...
Đọc một lần ebook, một lần bìa mềm rồi nhưng khi vào hiệu sách vẫn chọn mua cho mình cuốn bìa cứng làm kỉ niệm.
Tôi đã khóc vì những hạnh động của các em thiếu niên, từ vịnh sưa, lượm, quỳnh, vệ, bồng...và đặc biệt là của Mừng.
Mừng, Em đã trốn mẹ đi theo tiếng gọi của đất nước, chịu bao nhiêu cay đắng và em trong sạch, trong sạch đến hơi thở cuối cùng...
Tôi đã không ghìm nổi giọt nước mắt của mình khi Mừng bị nghi oan, vừa giận vừa thương em, chỉ vì em còn ngây thơ quá, em không có cặp mắt tinh đời như Bồng, để rồi em đã bị Kim điệu - một người đồng đội phản bội lừa một cách trắng trợn.
Mẹ em gồng gánh tiếp tế cho chiến khu bị bao vây, chỉ mong mỏi duy nhất là được gặp lại đứa con của mình, trong khi Mừng lại bị nghi oan là gián điệp. Cái chết đau đớn của người mẹ khiến Mừng đau đớn vô cùng, khi mẹ em nói nếu biết con lại Việt gian thì mẹ thà không gặp còn hơn. Mừng đã gào to tức tưởi: Con không phải Việt gian đâu mạ, nhưng mạ em đã chết mất rồi. Ngay cả khi trước lúc hy sinh, trên đài liên lạc sau khi thông báo về trận địa địch để ban chỉ huy nổ mìn, phút cuối cùng của cuộc đời, em vẫn cố nói một câu vào điện đàm, cấu cuối của đời mình: “Anh đừng nghi em là Việt gian nữa anh hí.” Đọc xong câu đó, không ai có thể kìm được mà không bật khóc. Đó là lời cầu xin khẩn thiết cuối cùng của người chiến sĩ thiếu niên vừa tròn 13 tuổi đời và khoảnh khắc ấy, tôi đã nghẹn lòng rất lâu...quá ám ảnh và đau thương
Cuốn sách ấy đã cho tôi một bài học thật bổ ích, cho tôi biết sống, biết nghĩ và biết hành động một cách sâu sắc hơn. Giữa bộn bề mệt mỏi của đi làm, mưu sinh thì được trở về tuổi thơ lại càng quý giá gấp bội. Dường như, đọc sách này khiến tâm hồn mình trong sáng hơn….
Rất nhiều lúc sợ đọc cuốn này về đêm nhưng Hà Nội lạnh quá, cả trong, cả ngoài nên tôi lại quyết định đọc lại những những trang cuối cùng vào lúc nửa đêm, để rồi sau đó ngủ vùi khi giọt nước mắt vẫn còn đọng trên má.

Being Right or Being Kind



Có một câu nói khiến tôi suy nghĩ đi suy nghĩ lại mà tôi đọc trong cuốn Wonder của tác giả R.J.Palaciou, đó là: "When given the choice between being kind and being right, choose kind". Tạm hiểu là khi bạn phân vân giữa lý trí và trái tim, hãy lắng nghe trái tim của bạn.
Tại sao có những ng phấn đấu xây dựng cho một thứ mà mọi người nghĩ nó là dở hơi, có lẽ đơn giản vì họ chọn " being kind" và họ yêu nó rồi qtâm xây dựng thứ đó thành thứ vĩ đại. Họ miệt mài xây dựng nó ở hiện tại, và biến nó thành vĩ đại trong tương lai...
Có những ng theo đuổi một người dù có thể ở hiện tại người kia cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng họ biết nhìn theo lăng kính khác và biết cách xây dựng để tương lai họ và người ấy tạo nên một gia đình hạnh phúc. Vì thế họ lại chọn "being kind" rồi mải mê chinh chiến và yêu đương...
Người ta thường nói nên kết hợp giữa lý trí và trái tim để đưa ra quyết định xem cái nào tốt và có lợi cho mình nhất... Ừ thì người ta bảo gì cả đúng, chả hay. Rất nhiều ông bố bà mẹ cũng thường hay so sánh con nhỏ nhà mình với con "người ta" để rồi con nên abc, xyz... lớn lên thì dạy: "người ta" làm được mình cũng phải làm được. Cái tinh hoa nhất của người ta được đem ra so sánh với cái hiện thực phũ phàng của thực tại nhiều khi chỉ để thuyết phục rằng hãy "being right" đi. Họ lấy điểm đến trong cs của ng khác làm mục tiêu, lấy tiền bạc, sự nổi tiếng, danh vọng cho sự phấn đấu k mệt mỏi. Một số người bê cái mô hình "being kind" của một người thành công, giàu có, hp về và biến nó thành "being right" với hàng tá các công thức, cách làm để trở nên thành công, giàu có rồi đi chia sẻ để tạo ta cộng đồng thích nghe lời, biết nghe lời...
Xã hội hiện nay với quá nhiều "người ta", quá nhiều lựa chọn, đã và đang biến cái "being kind" trong mỗi con người trở nên nhỏ bé trước sự vượt trội mạnh mẽ của "being right". Họ cày ngày cày đêm chỉ để:
Đọc một tạ cuốn sách với quá nhiều điều hay lẽ phải, quá nhiều bước, tuyệt chiêu, bí mật...để cất giữ trong kho tàng "being right" của mình.
Lướt tẹt ga tin tức trên internet, báo đài, fb để học hỏi, phát triển, làm giàu cái "being right" đã và đang lạc hậu đi vì k biết xã hội đang nói cái gì về mình.
Xem tùm lum các thể loại truyền hình, video, clíps vì nghĩ rằng nó hữu ích, mới lạ...để phong phú thêm, bồi dưỡng hơn kho "being right" đang lúc nào cũng nghèo nàn của mình.
Và rồi hình như họ đang phấn đấu làm tốt hơn, nhanh hơn một những cái máy đang vận hành ngoài kia...

[Review book] The Egyptian - Mika Waltari


"Kẻ nào đã từng uống nước sông nile thì không thể uống nước ở đâu nữa"

Ngày nhỏ chưa hề biết cái mặt mũi Hà Nội là cái gì, chỉ nghĩ rằng trong đầu nó chắc phải xịn lắm, xa hoa, tráng lệ lắm, rồi thỉnh thoảng tôi hay đòi bố cho ra Hà Nội chơi. Nhưng bố tôi hay nói là: Hà Nội có gì đâu con, bố đi làm bố chỉ muốn về quê, chơi với 2 chị em con, chăm lo cho gia đình, làm những việc đơn giản của người nông dân như trồng rau, nuôi lợn, gà...ăn cơm gia đình là ngon nhất rồi con à....
Lớn lên, tình cờ có mấy thằng bạn tự dưng nổi hứng muốn sang nước ngoài làm việc. Hỏi vì sao, bạn thường nói sang đó kiếm được nhiều tiền hơn.... frown emoticon rồi người ta truyền tai nhau ra Hà Nội, vào Sài Gòn làm, bám rễ ở đó 10-15 hay 20 năm bởi ở đó kinh tế phát triển hơn, mọi thứ đều lợi nhưng rồi họ dường như cuốn theo lối sống hối hả ở đó mà phủ nhận sạch trơn cái đẹp đẽ, cái đơn giản, gần gủi ở quê hương, nơi họ sinh ra, nơi 18, 20 tuổi thơ họ gắn bó....Nhiều người, rất nhiều người gần thì 1 năm về quê khoảng 3-4 lần, xa thì 1-2 lần, có người chắc cả năm không về lần nào. Họ thường nói về quê chán lắm, không còn được như xưa...mà họ đâu biết rằng, họ có xây dựng đâu mà vui...Niềm vui, niềm hạnh phúc chỉ có được khi ta ở bên nó, xây đắp, và trân trọng nó.
Rồi vĩ mô hơn nữa, bản thân tôi thực sự không có hứng đọc về những bài viết đại loại nó ở Việt Nam thế này, thế kia, rồi xã hội thối nát, không tạo điều kiện cho người tài phát triển, rồi chê bai, so sánh với Nhật, Mỹ, tùm lum...Cũng chẳng hiểu sao, chắc có lẽ tôi yêu những thứ giản dị ở quê hương bởi tôi vẫn thấy nó thực sự đep và bởi vì con người ta không thể quên đi cái gốc của mình được.
Không quan trọng là điều kiện sống như thế nào, nhưng nếu bạn là kẻ quên gốc thì không bao giờ tiến xa được. Rất nhiều người tư duy theo kiểu tính toán lợi ích và so sánh điều kiện, rồi văn hóa nọ chai, thiệt hơn. Tư duy về mặt lợi ích kinh tế đang bao trùm lên mọi vấn đề trong con người họ. Cái mà người ta không hiểu được là chính con người và tư duy ấy cũng là sản phẩm của những quan hệ xã hội nhất định. Do vậy phần lớn không thể thoát ra khỏi những định kiến có sẵn và tìm cách biện minh bằng hoàn cảnh hay một yếu tố ngẫu nhiên nào đó. Bạn sống ở Mỹ, hay Nhật, hay ở Sài Gòn hay Hà Nội thì người ảnh hưởng trực tiếp lên bạn là bố mẹ, vợ, con bạn (chắc chiếm 70-80% cũng nên) chứ không phải là 1 người xa lạ ngoài kia.
Nếu có thể, hãy sống quây quần cùng gia đình, bên bố mẹ, vợ con, và xây dựng văn hóa gia đình theo "phong cách" bạn muốn...

Tí quên chủ đề chính về Review cuốn sách grin emoticon
Mấy hôm nay ngồi đọc cuốn The Egyptian của nhà văn Mika Waltari càng thấy thấm thêm ý nghĩa:
Tạm dịch:
"Kẻ nào đã từng uống nước sông nile thì không thể uống nước ở đâu nữa. Không có con sông nào trên trái đất có thể khiến anh hết khát.
....
Quả thế, tuy sống tại Hy Lạp nhưng không bao giờ tôi có thể quên được Ai Cập, quê hương thân yêu của tôi. Mặc dù hiện nay được giải khát bằng những loại rượu nho thơm ngon nhất của Hy Lạp nhưng không bao giờ tôi có thể quên được hương vị trong mát, ngọt ngào của những bình nước được múc lên từ sông Nile, dòng sông mà người Ai Cập thường gọi là "mẹ Nile", một danh từ tràn đầy thương yêu, không bút mực nào có thể tả xiết
.....
Tôi có thể đổi chiếc cốc của tôi để lấy một chiếc cốc bằng đất nung nếu được 1 lần đặt chân lên vùng đát Kem. Tôi sẽ đưa tấm áo choàng bằng vải lanh của mình để lấy làn da nắng cháy của người nô lệ, nếu như một lần nữa tôi được nghe tiếng cỏ lau xào xạc trong gió xuân."

tongue emoticon

VIẾT CHO NHỮNG NGƯỜI TÔI YÊU...



Có lẽ chưa có 1 cuốn sách nào lại khiến tôi trằn trọc ám ảnh như cuốn HOÀNG TỬ BÉ. Đọc tiếng việt, tiếng anh, xem phim đi xem lại vẫn thấy mình còn thiếu nét vẽ nào đó trong cuộc sống cần phải học, cần phải trau dồi, cần phải cảm nhận lại....

Có lẽ ấn tượng với tôi nhất vẫn là giây phút Hoàng Tử trò chuyện cùng bông hoa hồng. Sau nhiều năm rong ruổi trên các tiểu hành tinh khác, Hoàng Tử Bé nhận ra rằng mình đã bỏ mặc đóa hoa quá vội vàng, rằng đóa hoa của chàng thực sự là duy nhất, và chàng cần phải trở lại để bảo vệ nàng khỏi con cừu không rọ mõm, lúc nào cũng chực ăn mất bông hoa. Và kết thúc truyện Hoàng Tử đã phải thôt lên rằng: "người ta chỉ nhìn rõ được bằng trái tim" và "Điều cốt yếu thì đôi mắt không nhìn thấy."

Có lẽ bài học này các bạn gặp quá nhiều trong cuộc sống, trong tình yêu.
Lúc mới quen nhau, ta thường coi người yêu mình là nhất: xinh nhất, đẹp nhất, đáng yêu nhất, ngoan nhất, hiền nhất....đủ kiểu... Rồi thời gian qua đi, bạn lại nhận ra rằng người ấy cũng chỉ như bao người khác, với những buồn vui, hờn ghét rất đỗi đời thường, và cả những thói hư tật xấu, những điều mà ta " không ngờ". Nhưng không, một bức tranh đẹp không thể thiếu đi những màu buồn, chính tình cảm của ta dành cho người ấy, chính những giờ phút ta dành để nghĩ về người ấy, chính những lúc ta vui khi người ấy cười, ta buồn vì người ấy đau và cả những lúc ngồi im lặng cùng nhau, chia sẻ cùng nhau, và động viên nhau mới làm cho người ấy trở nên thật đặc biệt. Cho dẫu trong đời có bao nhiêu người như thế, bao nhiêu đóa hồng đẹp hơn thế, thì chỉ có duy nhất một người, một bông hoa này là quý giá nhất, bởi người ấy đã "cảm hóa" (theo ngôn ngữ của con cáo) ta rồi, bởi ta chỉ đem lòng yêu bông hoa đó mà thôi.

Và rồi, có thể như cái mà người ta gọi là số phận, một sớm mai tỉnh giấc, bạn chợt thấy rằng người bạn yêu không còn là người bạn đã từng yêu nữa, họ thay đổi, hay họ có người khác rồi. Bạn sẽ buồn vì sự thay đổi quá đột ngột, bạn sẽ đau vì không thể yêu người đó nữa, hay tiếc nuối tình yêu đã có? Với những gì bạn yêu, khi họ không còn như thế nữa, hoặc khi bạn nhận ra họ chưa bao giờ như bạn nghĩ, cũng đừng cảm thấy đau buồn hay nuối tiếc. Bởi vì tình yêu đó, trước giây phút đổi thay đó đã là một tình yêu trọn vẹn, người ấy đã cảm hóa bạn, người ấy đã dành cho bạn những giây phút tuyệt vời, những khoảnh khắc "đầu tiên" lãng mãn... Dẫu kết thúc không như mong muốn nhưng những gì dành cho nhau đã là rất thật, bạn phải cảm nhận được, bạn cần cảm nhận được để một mai nghĩ về nó bạn lại mỉm cười hạnh phúc. Chỉ có điều, đó là một tình yêu đã qua, một người yêu đã ra đi, một giấc mộng đành để vào trong quên lãng …

À chẳng phải là Có người hay nói, "ai khi yêu thật sự đều có mắt như mù" Tôi tin vào điều đó, bởi tôi tin vào HOÀNG TỬ BÉ. Người ta cân phải "mù lòa" để đôi mắt không làm lạc đi nhịp đập của trái tim. Chỉ có trái tim mới nhìn thấu được trái tim. Như là đoạn kết trong Hoàng tử bé vậy. Khi nhìn bằng mắt, cậu thấy hàng ngàn bông hoa trên Trái Đất giống hệt bông hồng duy nhất trên hành tinh của riêng cậu. Nhưng khi nhìn bằng tim, cậu phát hiện ra hàng ngàn bông hồng khác thật tầm thường, chúng chẳng làm cậu nhung nhớ, chẳng khiến cậu lo âu, chúng không "cảm hóa" ai cả, chúng nhạt nhẽo vô vị đến đáng thương. Riêng bông hồng kiêu kì của cậu, từng lời của nó khiến cậu trăn trở, từng sự đổi thay của nó khiến cậu nghĩ suy, và nó làm cậu biết khóc, biết cười, biết đau buồn vì nó.

Trong cuộc sống cũng vậy chứ, ai cũng đã từng đánh giá con người ta qua lần đầu gặp mặt, qua lối ăn mặc, qua điệu bộ, chứ chẳng ai bao giờ chịu để đôi mắt "mù lòa" và nhìn kĩ càng vào điều trong sâu thẳm bên trong trái tim họ, bởi họ có chịu ngồi nghe họ chia sẻ đâu, có chịu im lặng mỗi khi họ buồn đâu, có chịu động viên mỗi khi họ tuyệt vọng đâu.... Tôi biết nó tốn thời gian hơn cách nhìn thông thường và cũng khó khăn hơn. Nhưng đó là một thế giới khác, một thế giới chỉ toàn những điiều đơn giản hơn, đẹp hơn, một thế giới trẻ thơ mà rất nhiều người lớn không bao giờ hiểu....

Tôi biết cách suy nghĩ của tôi hiện nay nhiều người cho là "hâm hâm dở dở", "suy nghĩ quá nhiều", rồi hành động thì khờ khờ, dại dại, nhưng tôi mặc kệ điều đó, I DON'T CARE ANYMORE và thậm chí dù rằng tôi biết tôi chưa trưởng thành ngay được bởi như vậy có nghĩa là tôi còn nhiều điều phải học hỏi thêm, vấp ngã thêm, và suy nghĩ thật sâu hơn nữa... Và tôi thấy thế giới của riêng tôi trong đó....smile emoticon

LỜI KẾT: Nếu ai thực sự nghiêm túc đọc cuốn sách này, xem bộ phim này thì tôi tin rồi bố mẹ cũng sẽ hiểu ra là cho con tình thương, lòng thấu hiểu hơn rất nhiều là cho sự sắp đặt, cô giáo dạy "con" niềm say mê chứ không phải là những biểu mẫu khô khan, bạn bè chờ nhau sự chân thành chứ không phải là sự hời hợt, những "người là của nhau" chia sẻ nhau tình yêu say đắm, cay đắng ngọt bùi chứ không phải là những điều hoa mỹ, huy hoàng của thuở mới yêu....

Cám ơn các bạn đã đọc hết bài viết này, nó quá dài để bạn lướt qua nó nhưng tôi yêu các bạn nhiều!